Mời các bạn đọc truyện Nhà trọ có vong ở Cầu Diễn do Tác Giả BlackBerry9780 sáng tác và đăng tải, đây là một câu truyện ma có thật được chính tác giả trải nghiệm.
Chuyện cũng xảy ra cách đây nửa năm rồi. Cuối tháng 8 năm ngoái em đổi chỗ làm, nên cũng chuyển chỗ trọ. Đi làm tối về chỉ muốn ngủ 1 giấc nên em tìm phòng ở một mình. Loanh quanh mất mấy hôm thì em cũng tìm được một nhà ở địa chỉ xxx đường K2, Cầu Diễn, khá ưng ý. Em ở chung chủ nhưng 1 mình 1 phòng trên tầng 2.
Hôm vào hỏi phòng thực ra em đã cảm thấy có vấn đề: Phòng ban đầu bà chủ bảo 1m5, nhưng thấy em chần chừ thì giảm ngay xuống 1m, bảo là thôi cho cháu ở vậy cho rẻ. Chủ nhà năm nay 70 rồi mà nhìn em cứ tưởng 5x. Lúc ban đầu nói chuyện bà chủ này cho em cảm giác rất hiền, nhưng thi thoảng em bà này cười nhìn rất bí hiểm, k phải em nói quá đâu, là rất u ám, bí hiểm, cảm giác rợn người ấy.
Tả một chút về ngôi nhà: Nhà khá cũ, kiểu như tới hơn chục năm k ai sơn sửa quét dọn, đồ đạc cũng khá nhiều đồ cũ. Bà chủ ở tầng 1, kê giường ngay chân cầu thang. Đầu cầu thang tầng 2 chỗ em ở là cái gian thờ với bàn thờ to đùng, k lắp điện mà chỉ có bóng đèn thờ leo lét. Phòng em với gian thờ ngăn cách nhau bằng cái cửa kéo.(các bác hình dung nguyên cả cái phòng to đùng rồi xây ngăn đôi lại, để 1 cái cửa kéo ấy)
Cầu thang đi lên hẹp và cực kì tối, nhưng có lắp bóng đèn. Cái gian thờ kia có bàn thờ quay ra phía cầu thang, nhưng bà chủ xếp chồng thùng catong các kiểu làm cho có bật đèn cầu thang ánh sáng cũng k thể hắt lại phía gian thờ đó
Hôm đến xem phòng em thấy hơi ghê 1 tẹo vì cả nhà nó cứ tối om om vậy, cộng thêm thái độ chủ nhà vừa nhiệt tình vừa bí hiểm, nhưng em cũng gặp nhiều chuyện rồi(em kể sau) nên cũng kệ, tặc lưỡi rẻ thôi ở. Hôm đấy em cũng k xem kĩ phòng(xem kĩ thì em chắc k quyết định ở dễ thế)
Từ khi dọn tới ở em mới bắt đầu cảm nhận được những lo ngại ban đầu nó ngày một rõ ràng. Phòng em khá rộng, khoảng 20m2. Có một cái giường cũ, một giá sách với rất nhiều sách báo cũ, một tủ gỗ đựng quần áo, một bàn trang điểm, 1 bộ bàn học, đèn học…Nói chung là rất đầy đủ, nhưng tất cả đều cũ như cái nhà. Ở HN mà phòng đủ đồ, rộng như này giá 1m nó chắc k có.
Chiều hôm đó lau dọn em mới để ý, phòng có treo bức ảnh 1 đôi vợ chồng mới cưới, nhưng ảnh cũng cũ lắm rồi.(Nhìn màu ảnh và quần áo cô dâu chú rể cũng phải độ chục năm), 2 cái cửa sổ mỗi cái đều có 1 tượng Quan Âm Bồ Tát bằng đá, be bé thôi. Đầu giường em cũng có 1 cái trên cao, cạnh cái đấy là một lá bùa(em không rõ bùa gì). Trong đầu nghĩ: Bỏ mẹ, nhà gì mà treo toàn bùa với phật thế. Chưa hết, cái tủ gỗ đựng quần áo có treo 1 con búp bê Pinocchio cũ.
Tối hôm đầu tiên ngủ, em ngủ khá say do dọn phòng rồi chuyển đồ cũng mệt. Đang ngon giấc thì tầm 2h sang tự nhiên giật mình, k rõ tại sao. Ở góc phòng phía cái tủ quần áo, cạnh cửa sổ lúc đấy em thấy một đốm sang mờ, nhìn kĩ một tí thì tự nhiên mất. Gian thờ thì cứ vang đều đều tiếng bang catxet: “Con lạy Nam Mô A Di Đà Phật…” Tự nhiên thấy hơi rợn. Mắt mở thao láo nhìn quanh phòng được lúc thì lại mệt, ngủ thiếp đi. Từ hôm sau em mới biết trên cái gian thờ bà chủ nhà đặt cái radio chạy băng hay thẻ nhớ k rõ, cứ:”Con lạy Nam Mô A Di Đà Phật…Cốc…Cốc…Cốc…” 24/7 vậy. Ban đầu nghe rợn rợn rồi cũng thành quen.
Những ngày sau đó mọi chuyện mới bắt đầu rõ ràng. Tối về ngồi máy tính em hay có cảm giác ai nhìn mình từ đằng sau(Lúc đó em vẫn k nghĩ nhiều về chuyện nhà đang ở nên đừng bảo em hoang tưởng. Hơn nữa từ bé em k sợ ma quỷ-k sợ nhưng k báng bổ bao giờ). Thi thoảng thấy bực mình quay ngoắt lại thì chỉ thấy con búp bê ở cái tủ quần áo. Cứ vậy. Rồi một hôm em mở tủ lấy quần áo như mọi khi, tới lúc khép lại k hiểu sao kẹt tay con búp bê vào giữa 2 cánh cửa(Bình thường nó treo cái tay vẫn thò ra chỗ giữa nhưng k sao), cảm giác lúc đó là tự nhiên lạnh toát sống lưng, nổi gai ốc. Em vội mở tủ ra cho cái tay nó ra ngoài rồi đóng lại, lượn một mạch. Từ hôm đó tới khi chuyển đi(Khoảng 3 tháng) em vẫn thi thoảng làm kẹt tay nó vào, và lần nào cũng lạnh sống lưng.
Một hôm khác, em đang ngủ thì chuông gió kêu. Giật mình ngồi dậy luôn tại vì phòng em đóng kín, k có gió lùa bao giờ. Cái chuông kêu thêm vài lần nữa rồi im bặt luôn-tiếng kêu mấy lần đó nó đều nhau chứ k nhỏ dần đi. Kêu chỉ 3-4 lần rồi ngưng hẳn. Tới lần này thì em nghĩ phòng có vấn đề thật rồi nhưng mà kệ, vẫn ở tiếp. Lấy điện thoại vào COC thu mỏ rồi ngủ lại ngủ, sang hôm sau em quyết định bắt đầu tìm hiểu kĩ hơn về căn nhà này, bắt đầu bằng cách làm quen mấy người già hàng xóm.
Em quen với bà bán nước bên cạnh nhà trước, nhưng hỏi k được nhiều. Bà đấy chỉ bảo chủ nhà tốt lắm, cháu cứ ở đi. Hỏi về chồng con thì bà này k nói. (Em quen nói chuyện lâu lâu mới hỏi chứ k phải tự nhiên hỏi luôn đâu). Hỏi them mấy người nữa cũng chẳng thu được gì cả. Đúng lúc chán chán thì có ông uống rượu phê phê, trước đấy vẫn quý quý em mới phun ra được ít câu: Chồng bà chủ chết trong chiến tranh, chết trẻ, con trai thì…Nói tới đây tự nhiên lão cũng im mất. Em chắc chắn luôn là có vấn đề rồi.
Em hỏi bà chủ con cái thì bà nói con cưới vợ xong vào Nam làm, mấy năm mới về 1 lần. Chồng thì nghe người ta nói vậy em cũng k hỏi nữa.
Em vẫn ở, và thêm những chuyện khác diễn ra.
Có hôm vội vội vàng vàng, em để quên ví nên quay lên phòng lấy. Tới lúc xuống em chạy quẹt phải cái tượng quan âm treo gần cầu thang(quên chưa nói từ cầu thang lại tới cửa phòng em cũng có treo 1 cái tượng), không hiểu do lâu năm hay sao mà cái dây treo nó đứt, tượng rớt xuống đất. Lúc cúi xuống nhặt em mới rợn người: Có cái bóng in vào tường chỗ công tắc đèn cầu thang(Chạy vội lên lấy ví nên em vẫn để đèn cầu thang, mới có ánh sáng mà thấy cái bóng in lên tường). Cái rợn ở đây đó là bóng đèn đang phía trước em, phía sau em k có đèn gì cả, cái bóng lại nằm về phía cái bóng đèn Em vừa buộc lại cái tượng vừa run lẩy bẩy. Buộc xong ngẩng lên thì cái bóng cũng k còn.
Có hôm chuẩn bị đi ngủ, tự nhiên phòng có con chão chuộc . Phòng như em đã nói ở trên, là rất kín. Trước khi đi em đóng cửa cẩn thận, ruồi cũng k bay vào nổi nữa là tự nhiên ở đâu ra xuất hiện con chão chuộc trong phòng Lấy hết can đảm em lấy gậy, mở cửa phía ban công rồi xua nó ra. Nó cứ nhảy long vòng, rồi chui lại phía cái bàn trang điểm cứ nằm lì đấy. Em gõ gõ, xua xua nó vẫn cố bám cái bàn. Đang vừa run vừa bực, quay lại phía sau tự nhiên thấy bà chủ nhà đang đứng ở cửa nhìn em cười. Lạnh cả người luôn Mãi rồi em cũng đuổi được nó đi, nhưng nghĩ tới nụ cười bà chủ nhà lúc đó lại rợn.
Rồi thêm chuyện rõ ràng hơn nữa, là một hôm em đang ngủ thấy cái giường nó quay quay, rồi cảm giác cái đầu giường em ngủ bị nhấc lên cao. Em mở mắt ra thì thấy loáng bóng người qua cửa sổ. Đêm đó thức tới sáng luôn.
Chuyện đó là gần cuối tháng thứ 3 em ở rồi.
Mấy hôm sau được nghỉ làm, quyết tâm làm cho ra nhẽ. Em qua chỗ ông hàng xóm phun chuyện nửa chừng hôm trước kể ông ấy nghe vài chuyện lạ em gặp ở phòng, rồi xin ông ấy nói thật. Ông đấy chần chừ, rồi cuối cùng cũng cho em biết: Con trai con dâu bà chủ mất đã lâu vì tai nạn, phòng em đang ở là phòng của 2 vợ chồng anh chị ấy.
Tối về, em báo bà chủ trả phòng. Sáng hôm sau gom đồ đạc, qua ở tạm với thằng bạn, 1 tuần sau thì em chuyển hẳn qua nhà mới. May cũng chẳng có vong nhà đấy theo hay gì cả. Em nghĩ chắc mình ở đó, họ không muốn ai ở cái phòng của vợ chồng họ nên phá mình chơi chơi vậy.