Anh bảo: Thích anh em sẽ khổ… Nhưng anh à, thích anh… Em chưa thấy khổ bao giờ. Có phải em đã quá ngu ngốc khi ngày thích anh một cách mù quáng? Em không thể làm được điều gì khi em luôn nghĩ về anh. Chỉ có ở cạnh anh, em mới cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc nhất. Em có thể bỏ đi lớp vỏ bọc mạnh mẽ đến hoàn hảo không ai hay, trở về với cô gái mềm lòng và yếu đuối vì những điều nhỏ nhặt.
Anh! Em nhớ anh. Không biết từ lúc nào, trong tâm trí em đã có hình bóng anh xuất hiện, người con trai to cao và mạnh mẽ ấy chiếm trọn suy nghĩ của em. Bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, anh cũng đều có mặt. Em không hiểu tại sao em lại thích anh nhiều đến vậy để rồi tự em làm đau chính mình!
Anh bảo thích anh em sẽ khổ… Nhưng anh à, ở cạnh anh, em chưa thấy khổ bao giờ… Nhưng nếu cứ cho là khổ đi, em vẫn sẽ thích anh, em chỉ muốn anh là của riêng em cho dù em có phải đau khổ đến trăm nghìn lần. Vì sao ư? Vì em thích anh
Có phải em đã quá ngu ngốc khi ngày thích anh một cách mù quáng? Em không thể làm được điều gì khi em luôn nghĩ về anh. Chỉ có ở cạnh anh, em mới cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc nhất. Em có thể bỏ đi lớp vỏ bọc mạnh mẽ đến hoàn hảo không ai hay, trở về với cô gái mềm lòng và yếu đuối vì những điều nhỏ nhặt.
Đôi lúc, giữa cuộc sống vội vã nơi phố thị, giữa tiếng xe ồn ào náo nhiệt giờ tan tầm, lướt vội vài dòng tin nhắn chợt thấy nick facebook của anh sáng đèn, em chỉ muốn hỏi anh vài điều, nói chuyện với anh vài câu nhưng em lại sợ, sợ em sẽ làm phiền anh, sợ anh sẽ nhìn tin nhắn em mà không thèm đọc, để tim em đập nhanh một nhịp rồi hẫng hụt đi vài giây.
Em cứ tưởng rằng: Mình quan trọng với anh nhưng rồi khi tỉnh giấc… Em lạc lõng, em bơ vơ, một mình trơ trọi giữa sự phồn hoa bận bịu của mọi người.
Rồi em lại nghĩ, nước mắt em lại rơi… Anh à! Em không thuộc về nơi ấy, em không thuộc về thế giới của anh…
Nơi đó không có thu vàng, nơi đó không có trời mây trong xanh cao vút bất tận kéo dài. Nhưng em biết, ở đó có anh – chàng trai không phải của em. Mặc dù biết thế, nhưng em vẫn muốn được chạm đến anh, nói với anh những điều em nghĩ nhưng hóa ra là hư vô, là ảo ảnh em xây dựng nên cho chính mình.
Nhiều khi em muốn khóc thật to, muốn quên mọi thứ thuộc về anh để bắt đầu lại từ đầu, nhưng sao… khó đến thế hả anh?